Tại một cạnh nhỏ của phố huy hết sức sôi động, dưới ánh trăng mờ mịt, có một cửa hàng quán cà phê nhỏ gọn, với những chiếc xe cuải đặt kín kín dưới dải chắn. Trong số những xe cuải này, có một chiếc đặc biệt, với một chiếc dùi che nắng lớn và đậm đà nằm ngay trên bàn xe. Đó là chiếc dùi che nắng của ông Trần, một người chơi bàn xe cuải có tuổi già nhưng không hề bực bội.

Ông Trần là một người thích thú câu cốc bàn xe cuải từ rất lâu. Mỗi đêm, khi trời rơi xuống mưa hoặc tối sầm, ông sẽ tìm đến nơi này, ngồi trên chiếc xe cuải của mình với chiếc dùi che nắng lớn lao trên bàn xe. Đó là một phong cách của ông, một biểu tượng cho sự bình tĩnh và kiên trì của mình.

Bàn xe cuải là nơi ồn ào, hào hức. Mọi người vội vã đặt cược, nhăn nhóc để xem xét những con số nhảy nhót trên bảng. Tuy nhiên, ông Trần thường im lặng, không hề khí h啧. Ông chỉ cần nhìn một lát bàn xe, rồi chọn một con số để đặt cược. Mỗi lần ông đặt cược, người ta thường gọi là "một cú đánh tay" của ông.

Một tối đặc biệt, khi trời mưa, ông Trần lại đến nơi. Ngồi trên chiếc xe cuải của mình với chiếc dùi che nắng phủ lên đầu và vai, ông nhìn xuống bàn xe cuải với ánh mắt lặng lẽ. Một người khác ngồi gần ông và chơi bàn xe cuải cũng suốt rồi, anh ta hỏi: "Ông Trần, tại sao ông lại thích dùng chiếc dùi che nắng này?"

Một câu chuyện về chiếc dùi che nắng trên bàn xe cuải  第1张

Ông Trần trả lời:" Đây là chiếc dùi che nắng của tôi, tôi đã dùng nó suốt mấy năm rồi. Mỗi khi tôi ngồi trên xe cuải với chiếc dùi này, tôi cảm thấy như được che chắn khỏi những gió lạnh và mưa khốc khốc của cuộc sống. Tôi không cần nó để che nắng trời mưa, tôi dùng nó để che chắn cho tâm trí tôi."

Người khác ngạc nhiên:" Tâm trí? Còn cái gì có thể ảnh hưởng đến tâm trí khi bạn đang chơi bàn xe cuải?"

Ông Trần cười:" Bạn không hiểu. Bàn xe cuải là nơi đầy khó khăn và căng thẳng. Mỗi lần đặt cược, mỗi con số bạn chọn, đều có thể là cuối cùng của bạn. Thời gian qua, tôi đã thấy quá nhiều người bị mất tinh thần, bị mất lý trí khi chơi bàn xe cuải. Tôi dùng chiếc dùi che nắng này để nhắc nhở mình rằng tôi vẫn còn một nét sức sống, tôi vẫn có thể chọn lựa cho mình."

Người khác nghe lời ông Trần, hơi thở dài ra:" Thật là một cách suy nghĩ khác biệt. Tôi chưa từng nghĩ về tâm trí khi chơi bàn xe cuải."

Ông Trần thở dài:" Bạn có thể thử. Mỗi khi bạn chơi bàn xe cuải, hãy dùng một chiếc dùi che nắng để che chắn cho tâm trí mình. Nó sẽ giúp bạn nhớ rằng bạn vẫn có thể chọn lựa cho mình."

Trong suốt đêm ấy, ông Trần tiếp tục ngồi trên chiếc xe cuải của mình với chiếc dùi che nắng phủ lên đầu. Mọi người quanh bàn xem xét con số, đặt cược, hét hôn. Ông Trần thì chỉ im lặng đặt cược một con số rồi ngồi yên yên trên xe cuải của mình. Chiếc dùi che nắng lớn lao phủ lên đầu và vai ông, giống như một lá cờ biểu tượng cho sự bình tĩnh và kiên trì của ông.

Cuối đêm, khi trời mờ mịt trở nên tối sầm, ông Trần dậy khỏi chiếc xe cuải và đi về nhà. Người khác ở nơi chơi bàn xe cuải vẫn hét hôn và vui vẻ, nhưng ông Trần đã rời khỏi ấm áp của chiếc dùi che nắng và trở thành một hình ảnh im lặng trong tối tăm.