Câu chuyện bắt đầu với một cơn mưa dữ dội, tràn ngập khắp thành phố. Đèn đỏ bật lên trên đường phố, hướng dẫn cho những xe hơi lúng túng trên mỗi con đường. Trong một căn hộ nhỏ, cạnh sườn sông, hai bạn trai, Tấn và Hoàng, ngồi gần nhau trên chiếc ghế gập, chăm sóc một cây cốc rượu bia. Một cơn khóch nức từ cửa sổ mở ra ngoài phòng, giống như tiếng gào hét của một con sư tử trong tối tăm.

Tấn là người chủ nhà, một kẻ thích thú phiêu lưu, có một trò chơi đặc biệt yêu thích: Trò chơi Người Tối. Trò chơi này khác với những trò chơi thông thường, không có khe nào để bước ra khỏi, không có câu lệnh nào để tuân theo. Tấn và Hoàng đã chơi này suốt nhiều năm, từ khi họ còn là những thân nhỏ trên sân học đến giờ, khi họ trở thành những người lớn với những suy nghĩ kỳ quặc và lối sống hấp dẫn.

Trò chơi bắt đầu với một câu hỏi đơn giản: "Nếu tối đen bao phủ toàn bộ thành phố, ai sẽ là Người Tối?" Rồi là một loạt các câu hỏi nữa về tính cách, siêu năng, và tính cách của mỗi người. Câu hỏi không bao giờ dừng lại, và mỗi câu hỏi đều dẫn đến một câu hỏi khác. Tấn và Hoàng chơi với nhau, đánh nhau, lôi cuốn nhau vào bối cảnh của Trò chơi Người Tối.

Một lần nữa, Tấn và Hoàng chơi vào ban đêm. Mưa vẫn liên tục rơi xuống, tạo nên một khói ẩm ảnh khó tả. Tấn đặt câu hỏi: "Nếu tối đen bao phủ thành phố và bạn phải lọt vào một trong hai vai trò: Người Tối hoặc Người Bạn Tối, bạn sẽ chọn gì?"

Hoàng cười nhạo nhạo: "Tôi sẽ là Người Bạn Tối. Tôi sẽ là bạn của Người Tối, giúp anh tìm ra con đường."

Tiêu đề: Câu chuyện Trò chơi Nguy hiểm  第1张

Tấn nhíu môi: "Tôi sẽ là Người Tối. Tôi sẽ tìm ra con đường cho chính mình."

Cả hai ngồi yên ắng trên ghế gập, nhìn ra mưa dữ dội bên ngoài cửa sổ. Một ánh sáng nhạt từ điện thoại của Tấn bật lên màn hình: "Đã có mấy vụ án nạn về Trò chơi Người Tối gần đây."

Hoàng nhăn nhở: "Chúng ta có thể không chơi nữa? Cảm giác này không an tâm."

Tấn nhìn vào mắt Hoàng với ánh mắt sắc bén: "Chúng ta đã chơi suốt bao nhiêu năm? Chúng ta không thể bỏ qua cái trò chơi này."

Hoàng thở suốt: "Đúng vậy. Chúng ta sẽ chơi cho đến khi nào?"

Tấn cười đen: "Cho đến khi ai cũng không thể tìm ra con đường cho Người Tối nữa."

Một lát sau, cửa sổ mở ra ngoài phòng bật sáng một cái bóng đen. Tấn và Hoàng nhìn lên, thấy một con xe hơi đen rời khỏi sương mù. Cái bóng đen tiến đến cửa sổ, rồi biến mất trong tối tăm. Tấn và Hoàng hét lao lên: "Đó là Người Tối!"

Cả hai leo lên khỏi ghế gập, bước ra ngoài phòng. Mưa dữ dội rơi xuống đầu họ. Tấn và Hoàng chạy ra ngoài tòa nhà, theo dõi cái bóng đen trên đường phố. Mỗi bước chân của họ đều ghi vào tấm báo cáo về vụ án nạn liên quan đến Trò chơi Người Tối.

Cái bóng đen biến mất trong tối tăm. Tấn và Hoàng đứng yên ơn tại một góc đường, hứng khát và an ủi. Một lát sau, cái bóng đen xuất hiện lại từ phía sau một tòa nhà cao. Tấn và Hoàng gào hét lên: "Đó là Người Tối!"

Họ theo dõi cái bóng đen trên đường phố, suốt suốt suốt suốt... Cho đến khi cái bóng đen biến mất trong tối tăm cuối cùng. Mưa dữ dội rơi xuống đầu họ, lạnh lẽo như lưỡi dao. Tấn và Hoàng hét lao lên: "Chúng ta đã thắng!"

Nhưng cái thắng của họ không lâu lại biến thành một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Một tiếng gào hét to tay từ phía sau họ: "Tấn! Hoàng! Đừng chơi nữa!" Cái tiếng gào hét là của một người bạn của họ, Thanh. Thanh chạy đến gần họ, hét lao: "Một người đã bị giết trong Trò chơi Người Tối! Chúng ta phải ngừng ngay!"